Buổi sáng !
Thức dậy trong cái se lạnh của ngày cuối đông lại chợt nghĩ về ta, về người ...
Những con đường... những góc phố một thời mang nhiều nỗi nhớ
Mùa đã sang... nơi ấy chắc vui nhiều người nhỉ...?
Nơi này cái giá lạnh vẫn còn tê buốt như những bông tuyết vẫn rơi khi mùa đông đến ...
Xuân đến giữa ngày đông
Chợt thèm làn hơi ấm
Khói sương dường lắng dọng
Ủ ấm những nụ hồng...
Thế đấy ! Xuân về trong cái giá lạnh làm cho ta mong ước những giọt nắng... long lanh... những cơn gió nhè nhẹ... như những lời ru ngọt ngào... một thuở ta đã trao nhau... những khoảnh khắc tan vào nhau dù chỉ là rất ngắn...
Buổi chiều!
Hoàng hôn xuống thật nhanh... ngày trôi qua trong yên lặng
Hiếm hoi lắm mới có những ngày ấm áp...
Từng giọt cafe rơi ... rơi theo bao nỗi nhớ...
Cái cảm giác tuyệt vời ngày xưa ... biết tìm đâu...?
Buổi tối !
Đắm chìm trong suy tư ... thỉnh thoảng ta lại bắt gặp ta trong những vất vả đời thường, cô đơn và nhỏ bé
Vẫn thế ! vẫn mệt nhoài chạy theo dòng chảy... vẫn mê mãi tìm một bến đỗ ... mà chẳng thể nào đoán được nơi đâu...!
Cuộc sống vốn dĩ rất vô thường ...
Cuộc đời vốn chỉ là hư vô...
Người gần thôi ... mà xa cả nhịp cầu
Hương yêu dấu rất nồng và rất lạ...
Đúng thế không người...?